Đời Vĩnh Hựu (1735-1741 ) ,Trịnh Giang cho xây cung Khánh Thụy ở trên đảo giữa hồ phía bắc, lại đắp hai ngọn núi giả đặt tên là Đào Tai và Ngọc Bội.
Phía đông bắc hồ có Chân Tiên Điện nhưng dân gian thường gọi là đền Bà Kiệu .
Đền Bà Kiệu (Chân Tiên Điện hay còn gọi là Huyền Thiên Điện )
Đến những năm loạn ly cuối đời Cảnh Hưng ,họ Trịnh mất ngôi ,chiến tranh phe phái ,lại được Lê Chiêu Thống báo thù bằng cách đốt hết đền đài miếu mạo của họ Trịnh. Có thuyết cho rằng Nguyễn Hữu Chỉnh đốt, mười ngày sau vẫn còn nghi ngút khói. Điều này không phải không có lý vì ngay đến Văn Miếu cũng bị đập phá tan hoang. " Bia thì đạp đổ tung hoành, nhà bia thì đốt tan tành ra tro..." Đây là đoạn trích trong Bài sớ của nho sĩ Hà Năng Ngôn dân làng Văn Chương dâng lên vua Quang Trung xin sửa lại Văn Miếu.
Tại Hồ Gươm cung Khánh Thụy không còn ,lầu Ngũ Long bị đốt cháy sau khi quân Thanh rút chạy khỏi Thăng Long. Dần dần trên cảnh hoang tàn đó dân làm nhà lan ra ,đền Bà Kiệu trở thành ngôi điện riêng của họ Hoàng . Trong đảo Ngọc trên nền cũ của cung Khánh Thụy là một ngôi đền nhỏ nằm lẫn trong đám cỏ rậm rạp ,đó là đền của một tư nhân là ông Tín Trai ,người làng Nhị Khê ,huyện Thường Tín tu ở Ngọc Sơn ,thờ Tam Thánh .
Mấy người con ông Tín Trai đã nhường một nửa phần đất của Đền cho hội Hướng Thiện, phá bỏ gác chuông, xây thêm nhà. Lớp đền bên trong vẫn có sẵn bàn thờ Quan Công, sau đặt thêm bàn thờ Đức Thánh Trần . Lớp đền bên ngoài hội Hướng Thiện năm Nhâm Dần 1842 đặt ban thờ có tượng Văn Xương là vị thần chủ về Văn chương trên Thiên Giới.Sau lại đặt thêm ban thờ và tượng Lã Đồng Tân , một trong Bát Tiên , là vị tiên chuyên từ tà sát quỷ cứu dân độ thế lại giỏi tìm thuốc chữa bệnh .Đền vừa làm chỗ thờ thần, vừa làm chỗ đi lại gặp gỡ nhau cho hội viên .Hội Hướng Thiên do một số nhà khoa bảng thành lập, đúng như tên gọi, khuyên người ta làm điều lành, duy trì và phục hưng danh giá nhà Nho. Hội được thành lập vào khoảng trong đời Minh Mạng - Thiệu Trị , thập niên ba mươi thế kỷ XIX. Đứng đầu có Vũ Tông Phan, Nguyễn Tư Giản, Nguyễn Văn Siêu. Năm Tự Đức thứ XVIII ( Ất Sửu 1865 ), đền được sửa sang toàn bộ, do Ấn Sát Đặng Văn Tá đứng ra quyên tiền, Phương Đình Nguyễn Văn Siêu góp ý xây dựng từ ngoài vào trong có quy mô như hiện nay .
Nhà Bái Đường
Bệ thờ trong Cung Văn Xương.
Đồ thờ trong Cung Quan Đế.
Đây là đôi câu đối ở đền trong ,nơi đặt ban thờ Đức Thánh Trần :
Vạn kim bảo kiếm tàng thu thuỷ
Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ
Nghĩa là :
Guơm báu ngàn vàng ẩn dưới làn nước thu
Một tấm lòng son trong bình ngọc
Đôi câu đối này đặt ở đây nhằm ca ngợi tài năng và đức độ của Đức Thánh Trần. Câu đối này vế thứ nhất ca ngợi tài năng quân sự của Ngài ,vế thứ hai nêu lên đức độ ( Trần Trọng Kim từng chú giải chữ Băng tâm ý là trong lòng đối với danh lợi lạnh lẽo ,coi nhẹ danh lợi ). Điển cố "băng tâm tại ngọc hồ " này có lẽ cùng chung nguồn gốc như trong bài Phù dung lâu tống Tân Tiệm của Vương Xương Linh :
Hàn vũ liên thiên dạ nhập hồ
Bình minh tống khách Sở sơn cô
Lạc Dương thân hữu như tương vấn
Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ.
Dịch:
Mưa suốt ngày đêm lạnh thấu hồ
Sáng ra tiễn bạn núi buồn so
Lạc Dương nếu có người thân hỏi
Giữ lòng trong suốt tại ngọc hồ.
(Chữ hồ cuối câu thứ nhất nghĩa là hồ ao .Chữ hồ cuối câu thứ tư nghĩa là cái bình) .
Đang đêm mưa lạnh vào Ngô
Sáng ngày đưa khách núi Cô trập trùng
Lạc Dương bề bạn hỏi cùng
Băng tâm một mảnh ở trong ngọc hồ.
Trần Trọng Kim dịch
Đôi câu đối này không phải là duy nhất chỉ có ở Đền Ngọc Sơn, ở đền thờ Thành Hoàng làng Đan Hội cũng có đôi câu đối này. Kỳ lạ hơn nữa là cạnh chiếc giếng cổ ở làng Đường Lâm cũng có tấm bia được dựng đứng trên lưng một con rùa, trên có khắc bốn chữ đại tự Nhất Phiến Băng Tâm ( Đây là ảnh chụp của Lão Quang Thầu, vì thế mới có bài viết này nhưng đúng là mở một cánh cửa ra lại thấy một cánh khác vẫn đóng vì chưa giải đáp hết được về nguồn gốc của tấm bia kia, thôi đành mưa lúc nào mát mặt lúc ấy vậy. )
Còn một bài thơ có tên là Nhất phiến băng tâm của Tú Mỡ, có liên quan đến quán Ngọc Hồ, chỗ nhà Thủy Tạ bây giờ. Chủ quán là cô Thược, con nhà quan mà lại tài hoa, khéo tiếp khách.
Nơi đây đã có một phen là chỗ ra vào của đám thanh niên trí thức quan lại luật sư, dược sĩ nghệ sĩ. Và nó cũng là đầu đề cho cuộc chọi thơ châm biếm giữa mấy tờ báo câu khách ( báo Loa và báo Ngày Nay ):
" Hồ tù ngán nỗi con rồng lộn
Ngọc vết thương tình kẻ cố đeo..."
còn tiếp...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét