Đôi quang gánh trên vai có thể coi là phương tiện vận chuyển phổ biến và hiệu nghiệm nhất mà người dân ta sử dụng trước tiên ở nông thôn rồi cả ở Kẻ Chợ. Mãi đến khi người Pháp qua ta thì mới thấy ở Hà Nội có những phương tiện 2 bánh xe xếp ngang (ví như xe tay, xe ngựa, xe xích lô, ôtô...).
Xe có bánh duy nhất là chiếc xe chở lợn, thứ hàng hoá lớn nhất mà người ta cần vận chuyển trên bộ. Còn phần lớn đi lại, vận chuyển bằng thuyền bè trên sông nuớc.
Đôi quang gánh trên vai giúp người dân quê có thể đưa sản vật của mình không chỉ đến những chợ trong thành phố mà ở đây luôn có chỗ cho họ hạ quang gánh để trở thành một cửa hàng nho nhỏ. Cũng với đôi quang gánh, họ có thể dạo khắp các phố phường Hà Nội, với sự quen biết, đôi khi kèm theo những lời rao ngắn mà vang để những cư dân thành phố được phục vụ tận nhà mọi thứ cần có.
Thuở đó, dân Hà Nội chưa đông, xe cộ đi lại chưa nhiều, thì những người bán hàng rong không thể vắng bóng. Nó mang cái nét đẹp tần tảo của những thị dân có xuất xứ và gắn kết với nông thôn.
Các cô bé đi bán hoa bèo Nhật
|
|
||||||
Gánh
bán thỏ
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét