Ông là võ sư cao cấp,
 một trong số ít các võ sư được giới võ thuật bầu chọn là danh nhân làng
 võ Việt Nam. Võ lâm giang hồ đồn rằng, ông luyện được tuyệt kỹ “Xúc cốt
 công” nên trong chốc lát có tự co rút xương, khiến cơ thể mềm oặt, có 
thể thu mình nằm gọn gàng trong... rổ bún. Bởi thế, suốt mấy chục năm 
trời, võ lâm đồng đạo gọi võ sư Phan Dương Bình, cao thủ môn phái Vịnh 
Xuân, bậc trưởng lão của Vovinam phía Bắc bằng cái tên thân mật Bình 
“bún”. 
Cao nhân đến từ phương Bắc
Võ sư Phan Dương Bình sinh năm 1929, là người Việt gốc Hoa, (bởi thế mọi người còn gọi ông bằng cái tên Trung Quốc là Xếnh Xáng.
Ông trông không giống người học võ 
bởi vóc thái thư sinh. Nếu không có sự giới thiệu của các võ sư thì khi 
gặp, tôi cứ ngỡ ông là một ông giáo nghỉ hưu, đang thảnh thơi an hưởng 
tuổi già. Mê truyện kiếm hiệp từ nhỏ nên suốt thời niên thiếu, ông ước 
ao được hoá thân thành những nhân vật trượng nghĩa như trong truyện. May
 mắn lớn trong đời, ông đã được nhận làm đệ tử của một cao thủ đệ nhất: 
Thầy Tế Công của môn Vịnh Xuân quyền. 
Có lẽ, trong số các võ sư người Trung
 Quốc lánh nạn dạt đến Việt Nam thì võ sư Tế Công là người nổi tiếng và 
có nhiều công lao nhất. Nhờ có ông mà các võ sinh người Việt biết đến 
một võ phái lừng danh, và cũng nhờ có ông mà Vịnh Xuân Việt Nam đã có 
những viên gạch vững chắc đầu tiên. 
Cụ Tế Công tên đầy đủ là Nguyễn Tế 
Công, là sư huynh của danh sư Diệp Vấn, Chưởng môn phái Vịnh Xuân ở Hồng
 Kông (tôn sư của võ sĩ, hiện tượng điện ảnh Lý Tiểu Long. Như vậy Tế 
Công là sư bá của Lý Tiểu Long). Với vị sư tổ của môn phái Vịnh Xuân 
Việt Nam này, thì võ sư Phan Dương Bình có rất nhiều kỷ niệm dù người đã
 đi xa cả nửa thế kỷ rồi. 
Năm 1907, võ sư Tế Công đến Việt Nam.
 Ban đầu, bởi muốn che giấu thân phận, vị võ sư tiếng nổi như cồn ở 
Trung Quốc ấy đã không truyền dạy võ nghệ cho ai. Thế nhưng, ngặt nỗi 
gia sản của bậc cao nhân ấy ngày một sa sút. Ngày ấy, ở Hàng Buồm, cửa 
hàng thuốc của gia đình cụ Trần Thúc Tiển đang thời bán buôn gặp nhiều 
phát đạt nên của ăn của để dôi dư.
Thấy cảnh ngộ cụ Tế Công bần hàn, cụ Tiển đem lòng thương xót. Cụ Tiển thường qua lại thăm hỏi và giúp đỡ luôn.
Cụ Tiển mắc chứng lao mãn tính, thuốc
 thang đã nhiều mà bệnh tình chẳng hề thuyên giảm. Chứng nan y ấy làm 
thân thể cụ héo mòn, đỉnh điểm trọng lượng cơ thể chỉ xấp xỉ 35 kg. Thấy
 người thật lòng hậu đãi mình vướng vào bạo bệnh, sau nhiều đêm đắn đo, 
cụ Tế Công đã quyết định dạy võ cho cụ Tiển, bởi từ khi ra đời, nội công
 của Vịnh Xuân đã chiến thắng nhiều căn bệnh nan y. 
Và, thật diệu kỳ, chỉ sau một thời 
gian luyện tập, bạo bệnh vốn hành hạ cụ Tiển bao nhiêu năm đã bị đẩy 
lùi. Và, cũng từ khi dạy võ cho cụ Tiển thì cụ Tế Công mới bắt đầu nhận 
đệ tử để truyền thụ những tinh hoa võ học mà mình có được. 
Buổi tiếp khách có một không hai
Vịnh Xuân thiên về nhu, lấy nhu chế 
cương và phân biệt rạch ròi giữa nội công và nội lực. Nội công là khả 
năng chịu đòn, nội lực là lực đánh ra. Cả hai thứ trên, trong làng võ 
hiếm môn phái nào sánh kịp. Theo cụ Tế Công, học võ chỉ vỏn vẹn 2 năm 
nhưng những khả năng siêu phàm ấy của sư phụ mình, đến giờ, lão võ sư 
Phan Dương Bình vẫn còn ấn tượng. 
Ông kể, đã có lần, với nội lực kinh 
hoàng, chỉ một chưởng, cụ Tế Công đã đánh bật một bao tải gạo nặng đến 
gần 2 tạ văng tuột cả bốn năm thước từ đầu bàn này sang đầu bàn kia. Lần
 nữa, ở ngay nhà cụ Tế Công, ông đã được tận thấy sức mạnh kinh hoàng 
của sư phụ mình. Hôm ấy, nhác thấy hai người Tàu đang ngáo ngơ trên phố,
 cụ Tế đã vẫy ông và bảo: “Pha cho thầy ấm trà ngon, sắp có khách 
quý!”. 
Quả như lời thầy, khi chén trà nóng 
hôi hổi vừa được rót ra thì hai vị khách người Tàu đã đứng ngay trước 
mặt. Cầm chén nước trên tay, cụ Tế cung kính mời khách theo đúng nghi 
thức của người Trung Hoa. Thế nhưng, đó chẳng phải là kiểu mời nước bình
 thường. Chủ tay nắm chặt chén nước, khách thì phùng mồm trợn mặt bóp 
chặt tay chủ phía ngoài.
Chủ vẫn vẻ mặt điềm nhiên, nói nói 
cười cười tiến ra cửa và đẩy khách ra theo. Bị đẩy, người khách thứ hai 
vội vã nhảy vào tiếp sức nhưng cũng chẳng thấm tháp gì. Cả hai bị chủ 
dồn ra tận ngoài cửa, trong khi chén nước trên tay chủ vẫn không hề sóng
 sánh. Đến khi ấy thì hai vị khách phải nhượng bộ, nhảy dạt sang hai bên
 và chắp tay, nói những lời khâm phục. 
Lão võ sư Phan Dương Bình kể, khi mời
 khách trở lại nhà, trò chuyện, ông được biết, hai vị khách ấy 10 năm 
trước, trong cuộc tỉ thí đã bị sư phụ Tế Công đánh bại. Mười năm, họ đã 
dồn hết tâm trí, sức lực để luyện võ và lặn lội khắp nơi để tìm cụ Tế, 
những mong trả được mối hận năm nào. Thế nhưng, chỉ bằng động tác thử 
trên, họ đã biết, võ công của mình còn kém cụ Tế rất nhiều. 
Nối gót sáng tổ Nguyễn Lộc phát dương Việt Võ đạo
Cụ Tế Công có người bạn thân là Chung Cảnh Vân, cũng một cao thủ của đất võ Trung Hoa, thuộc phái Thiếu lâm Hồng gia. 
Cụ Chung thích phiêu bạt giang hồ, 
bởi vậy, khi thấy bạn mình tới Việt Nam, ngay lập tức cụ Tế đã giới 
thiệu ông tới học để mở mang thêm kiến thức. Chung sư phụ là người có cá
 tính, nóng nảy. Lão võ sư Phan Dương Bình kể, tuy là chỗ thâm giao (rất
 nhiều lần Chung sư phụ đến tận nhà ông để uốn nắn võ nghệ) nhưng là 
người nghiêm khắc nên sư phụ ông vẫn giáo cậu học trò cưng của mình vô 
cùng khắt khe. Chỉ nguyên chuyện đứng tấn thôi mà đến giờ nghĩ lại ông 
vẫn còn... thấy hãi. 
Bắt cậu học trò đứng như tượng gỗ ở 
một góc, Chung sư phụ cứ thế mải mê cuộc cờ, chén rượu. Ấy vậy mà nếu 
cậu học trò chân tay rã rời mà nhúc nhích là y rằng... ăn chưởng. 
Truyền thụ vừa hết những công phu của
 mình cho cậu học trò ham học thì bởi lý do riêng, cụ Chung phải về 
Trung Quốc. Thầy trò chia tay nhau, nước mắt vắn dài. 
Như cánh chim không biết mỏi trên bầu
 trời võ thuật, muốn hấp thụ thêm những tinh tuý võ công của các môn 
phái khác, ông quyết định bôn ba tiếp trên con đường tầm sư học đạo. Lúc
 này, ở Hà Nội, danh tiếng của võ sư Nguyễn Lộc, sáng tổ môn phái 
Vovinam - Việt võ đạo đang nổi như cồn. 
Võ sư Nguyễn Lộc, sinh năm 1912 tại 
làng Hữu Bằng, Thạch Thất, Hà Tây. Dựa trên môn võ vật cùng các môn võ 
cổ truyền của Việt Nam, chắt lọc những tinh hoa của võ thuật trên thế 
giới, cụ đã phát triển một môn phái võ rất riêng lấy tên là Vovinam, ra 
đời năm 1938. 
Lão võ sư Phan Dương Bình kể, tìm 
hiểu, thấy tinh thần vẻ vang của Vovinam và của võ sư Nguyễn Lộc rất phù
 hợp với mình, ngay lập tức ông khăn gói tìm đến võ đường đang là nơi 
sinh hoạt của rất nhiều thanh niên Hà thành ấy. Ngay buổi đầu tiếp xúc, 
võ sư sáng tổ của môn phái giờ đã nổi tiếng khắp năm châu đó đã vô cùng 
quý mến ông. 
Thấy ông đã có căn bản, quyền cước 
thì vô cùng uyển chuyển, võ sư Nguyễn Lộc đã mời ông lưu lại ngay tại 
nhà mình để rèn dạy và phụ trách việc trợ giảng. Võ sư Nguyễn Lộc hơn 
ông 18 tuổi, tuy danh nghĩa là thầy trò nhưng chỉ ít bữa biết nhau, hai 
người đã tình thâm như ruột thịt. 
Những ngày ở bên võ sư Nguyễn Lộc, 
ông không những được trau dồi rất nhiều kiến thức võ học uyên thâm mà 
còn học được ở người thầy, người anh ấy rất nhiều đức tính quý báu mà cả
 đời ông sẽ chẳng thể nào quên. Có lần, tâm sự, võ sư Nguyễn Lộc đã nói 
với ông rằng: “Là võ sinh thì phải tôn thờ danh dự võ sĩ Việt Nam. Hiểu 
biết nhiệm vụ và nguyện hi sinh cho lý tưởng của người võ sĩ, xứng đáng 
với tên gọi vì nghệ thuật và nhân loại.”. 
Cuộc thượng đài chấn động bất thành
Trước năm 1954, trước làn sóng đấu 
tranh sôi nổi của thanh niên Việt Nam, thực dân Pháp đã đứng ra thực 
hiện rất nhiều hoạt động thể thao, mục đích là ru ngủ phong trào quần 
chúng. Bởi thế, tại Hà Nội, các võ đài mọc lên ở khắp nơi và cũng thu 
hút rất nhiều cao thủ từ khắp mọi miền về tranh tài, thi thố. 
Những võ đài ấy không những có sức 
hút với các võ sĩ trong nước mà còn hấp dẫn cả những cao thủ nước ngoài.
 Với các võ sĩ ngoại quốc, khi được nhà cầm quyền bật đèn xanh, họ đến 
Việt Nam không chỉ là tìm đối thủ để tranh tài, phân biệt cao thấp mà 
còn biến đó thành cơ hội để kiếm bộn tiền. 
Mỗi trận thượng đài của họ đều tổ 
chức bán vé và thu hút rất nhiều khán giả tới xem. Với chủ đích trên, 
khoảng đầu năm 1953, hai anh em võ sư nổi tiếng ở Hồng Kông là Vương 
Bang Phu, Vương Bang Dân cũng tìm về Hà Nội. 
Trong hai anh em thì Vương Bang Phu 
sức khoẻ phi thường. Đại lực sĩ này có thể vật ngã cả con bò mộng, tay 
không bẻ cong nhíp ô tô, kê ván trên người để mấy chục khán giả trèo lên
 nhún nhảy mà mặt vẫn không hề biến sắc. 
Người em Vương Bang Dân thì thân thủ 
nhanh nhẹn, quyền thuật biến ảo khôn lường. Tại Hông Kông, suốt gần chục
 năm, hai anh em thượng đài mà vẫn chưa tìm ra đối thủ. 
Bởi thế, đến Hà Nội, thách đấu đã vài
 ngày mà chưa tìm thấy ai nhận lời thách đấu, Phu, Dân đành dùng kế 
khích tướng và cũng là để lôi kéo khán giả đến xem những trận thượng đài
 của mình. Hai anh em Vương đã loan tin rằng, họ vừa đánh gục thần tượng
 của thanh niên thủ đô, võ sư Nguyễn Lộc. Tin ấy truyền đi khắp mọi nơi 
khiến nhiều người, dù biết là tin vịt vẫn vô cùng phẫn nộ. 
Tại võ đường của Vovinam, là người 
điềm đạm nên võ sư Nguyễn Lộc chẳng chút bận tâm tới sự hỗn hào của hai 
võ sĩ ngoại quốc. Tuy thế, các học trò của ông, đặc biệt là võ sư Phan 
Dương Bình thì hết sức bức xúc, nằng nặc đòi rửa nhục cho thầy, cho môn 
phái. Và, bí mật, ông đã tìm hai anh em họ Vương để nhận lời thách đấu. 
Thông tin ấy ngay lập tức thành đề 
tài nóng hổi của báo giới trong nước và nước ngoài. Dân tình sôi sục, 
chờ mong đến ngày hổ đấu, long tranh. Sự căng thẳng của trận đấu trên đã
 khiến nhà chức trách lo lắng và ngay lập tức phải nhảy vào can thiệp. 
Ngay trước ngày thượng đài, võ sư 
Phan Dương Bình bị nhà cầm quyền bắt nhốt. Vậy là, trận đấu được rất 
nhiều người mong đợi trên đành phải huỷ bỏ. Võ sư Phan Dương Bình kể, 
biết đã đụng chạm đến tinh thần thượng võ của người Việt nên ngay ngày 
ông bị bắt nhốt thì hai anh em Phu, Dân gửi lời xin lỗi chính thức đến 
ông, đến võ sư Nguyễn Lộc và toàn thể những người học võ ở Hà Nội. Lời 
xin lỗi đó được đăng tải trên khắp các mặt báo khiến dư luận được một 
phen hả hê, phấn khích.
Một ngày chịu hàng ngàn cú đấm
Sau sự nổi tiếng của hiện tượng Lý 
Tiểu Long vào thập niên 70 của thế kỷ trước, Vịnh Xuân quyền đã được rất
 nhiều môn sinh theo học. Và, trên khắp thế giới, rất nhiều những võ 
đường của Vịnh Xuân đã được khai trương. Thế nhưng, ngoài cái nôi là 
Trung Hoa, chỉ có hai nơi Vịnh Xuân thu gặt hái được nhiều thành công, 
hội tụ nhiều cao nhân nhất, đó là Hồng Kông và Việt Nam. Điều ấy đã được
 danh sư Tế Công thừa nhận khi ông rời Hà Nội vào Nam sinh sống. 
Lúc chia tay, nhìn sự trưởng thành 
của đám học trò mình, buột miệng ông bảo: “Vịnh Xuân đã sang Việt Nam 
mất rồi!”. Ở Hồng Kông, sư đệ của cụ Tế Công là danh sư Diệp Vấn cũng 
đưa Vịnh Xuân phát dương quang đại với Vịnh Xuân Hồng Kông. Tại chi phái
 này, ngoài Lý Tiểu Long, tông sư Diệp Vấn còn có một đệ tử chân truyền,
 tiếng tăm lừng lẫy là Ngũ Sáng. Ngũ Sáng có trưởng tràng là Trần Nghị 
Khiêm, một thần đồng võ thuật.
Lão võ sư Phan Dương Bình kể, 15 năm 
trước, Trần Nghị Khiêm có đến Việt Nam. Và, người đầu tiên mà Trần sư 
phụ muốn gặp là lão võ sư Phan Dương Bình. 
Ông Bình kể, Trần Nghị Khiêm là người
 cao lớn, quyền thuật nặng tính cương. Hai người đã vài lần thử sức, 
nhưng bất phân thắng bại. Sau những trận thử tài ấy, khâm phục về nội 
công của người đồng môn, Trần Sư phụ đã nhờ ông chỉ giáo.
Lão võ sư Phan Dương Bình giờ có 
nhiều học trò, không chỉ ở trong nước mà còn ở nhiều nơi trên thế giới. 
Họ là những người ngưỡng mộ Vịnh Xuân nên tìm về Hà Nội. 
Lão võ sư bảo, người Tây học võ thực 
dụng hơn người Á Đông, bởi thế, trước khi bái ai đó làm sư thì họ 
thường... thử luôn tài sức của người đó. Từ năm 1982, khi phong trào võ 
thuật của Hà Nội được khôi phục đến giờ không biết bao nhiêu lần ông 
được (bị) các võ sinh phương Tây thách đấu. Sau tất cả các cuộc thử tài 
ấy, ông đều nhận được thêm những đệ tử một lòng hướng về võ thuật chân 
chính. 
Năm 1995, một câu lạc bộ võ thuật nổi
 tiếng ở Đức, sau khi cho thành viên của mình sang Việt Nam thăm dò, đã 
mời đích thân ông sang đó dạy võ. Cuộc “ly hương” này đến giờ nhiều 
người vẫn còn ấn tượng và được nhiều tờ báo lớn ở Đức đăng tải. Tại đó, 
với nội công siêu phàm của mình, ông lão võ sư tuổi đã ở ngưỡng xưa nay 
hiếm ấy đã lên một lịch tập kinh hoàng. Từ 14 giờ đến 18 giờ mỗi ngày, 
các môn sinh lực lưỡng có thể thoải mái tung hàng ngàn cú đấm vào thân 
Kỹ năng “thần đả”
Bây giờ, tuổi đã gần 80 nhưng lão võ 
sư Phan Dương Bình vẫn còn nhanh nhẹn lắm. Gặp ông tại căn gác yên tĩnh 
tại phố Hàng Bạc, ông bảo, chính nghiệp võ đã cho ông một sức khoẻ dồi 
dào. 
Sáng nào cũng vậy, cứ như đồng hồ, 3 
giờ sáng đã thấy ông ngồi dậy với bài khí công quen thuộc. Khí lực siêu 
phàm, như nhiều cao thủ Vịnh Xuân khác, tuổi ấy, ông vẫn có thể để mọi 
người thẳng tay nện hết sức vào người mà sắc mặt vẫn không hề suy 
chuyển. 
Về quyền cước, hiện tại, ông cho 
biết, kỹ năng của ông đã đạt tới mức “thần đả”, đỉnh giới cao siêu của 
võ thuật. Đỉnh giới ấy là “tâm ứng thủ”, nghĩa là nghĩ ra đòn ở bộ phận 
nào thì lực đã có sẵn ở bộ phận đó, không cần vận đà nhiều. Luyện tới 
đỉnh giới đó thì người võ sư chỉ cần nghĩ ra động tác, chiêu thức thì 
ngay lập tức chân tay thực hiện chính xác, thành công chứ không cần qua 
tập luyện. 
Đào Thanh Tuy
http://giaoduc.net.vn/xa-hoi/40-tin-nong/6914-cao-th-vo-vit-ngi-hc-tro-yeu-ca-s-ba-ly-tiu-long-k-vii-.html
