Từ
xa xưa, việc chọn đất mai táng tổ tiên (âm trạch) rất được coi trọng vì
người ta quan niệm rằng âm trạch sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống tồn vong,
họa, phúc của con cháu. Chính vì thế dân gian có câu: “Táng tiên ấm hậu”
tức là chọn đất mai táng tổ tiên để tổ tiên phù hộ cho con cháu được
hưởng phúc lộc.
Những người
am hiểu các lý thuyết phong thủy, quan sát địa hình, địa thế để tìm
“long mạch”, để định vị phương hướng… là các thầy địa lý hoặc thầy phong
thủy. Ví dụ như: Quách Phác đời Tấn bên Trung Quốc, thầy Tả Ao đời
Lê-Trịnh của Việt Nam.Thuyết phong thủy được phát triển gắn liền với tên tuổi của Quách Phác và trước tác nổi tiếng do ông soạn là: “Táng thư” còn được gọi là “Táng kinh”. Quách Phác là người đời Tấn. Ông là người đầu tiên giải thích khái niệm phong thủy và từ đó thuyết phong thủy có cơ sở lý luận ổn định và phát triển.
Trong “Táng thư”, Quách Phác viết: “Việc mai táng là để tích tụ sinh khí. Sinh khí gặp gió thì tản đi, gặp nước ngăn thì dừng lại. Vì vậy gọi là thuật phong thủy”. Khi chú giải “Táng thư”, Phạm Nghi Tân (đời Thanh), viết thêm rằng: “Không có nước ngăn lại thì sinh khí sẽ bị gió cuốn làm cho tan đi, có dòng nước ngăn lại thì sinh khí ngưng tụ và gió cũng không còn nữa”.
Vì thế, chữ "phong" và "thủy" (gió và nước) là 2 yếu tố quan trọng nhất của thuyết địa lý. Trong đó “đắc thủy” (chỉ chỗ đất có dòng nước chảy quanh) là điều quan trọng hơn hết. Sau đó mới kể đến “tàng phong” hay “tỵ phong” (tức là thu giữ gió hay kiêng tránh gió) là điều quan trọng thứ 2.
Như vậy, theo lý thuyết kinh điển về phong thủy, chỉ có trong điều kiện “tàng phong” và “đắc thủy” thì mới tích tụ và giữ gìn được sinh khí.
Vậy sinh khí là gì? Sách "Lã Thị Xuân Thu" giải thích rằng sinh khí là do dương khí thịnh mà phát tiết ra.
Sinh khí là nguyên tố đem lại sức sống cho mọi sinh vật, là cái khí làm cho mọi vật nảy nở và trưởng thành. Sinh khí luôn luôn tồn tại và vận hành trong lòng đất. Tùy theo hình thế cao thấp của đất mà sinh khí vận động, khi chuyển đi, khi tụ lại, biến hóa mà phát sinh ra vạn vật, kể cả phát sinh ra con người.
Chính vì vậy mà muôn vật đều xuất phát, đều bắt nguồn từ trong lòng đất. Thuyết phong thủy lấy âm dương ngũ hành làm nguyên lý cơ sở. Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ là 5 yếu tố cơ bản cấu thành thế giới, trong đó Thổ là yếu tố quan trọng bậc nhất.
Sinh khí bao hàm trong nó 2 yếu tố âm và dương. Cũng như 5 yếu tố: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, chúng kết hợp, tác động lẫn nhau theo quy luật tương sinh, tương khắc.
Các nhà phong thủy quan niệm rằng, sinh khí không phải chỉ tồn tại và vận hành trong lòng đất mà cũng tồn tại trong bản thân mỗi con người.
Nhà phong thủy nổi tiếng đời Minh là Tưởng Bình Giai, khi bàn về sự vận động thần diệu của khí trong sách “Thủy song kinh” có viết: “Cái đầu tiên duy nhất chỉ là khí, tiếp ngay sau đó là nước”.
Tưởng Bình Giai quan niệm sinh khí không những tạo ra diện mạo của sông, núi, cảnh quan môi trường xung quanh con người mà còn tạo ra chính bản thân con người. Thậm chí nó còn được duy trì bảo lưu ngay sau cả khi con người đã chết.
Tưởng Bình Giai nói: “Sinh khí kết tinh trong cơ thể của cha mẹ dưới hình thức nước, nó được di truyền cho con cháu. Do vậy mà con cháu thụ hưởng được sinh khí của cha mẹ”. Ông còn nói tiếp: “Khi con người sống, khí ngưng tụ, kết tinh ở trong xương, khi chết đi thì chỉ có khí được giữ cùng với xương. Vì vậy việc mai táng là để cho sinh khí tiếp tục trở lại với hài cốt”.
Quách Phác đời Tấn và Tưởng Bình Giai thời Minh đều khẳng định như vậy. Nhưng mai táng như thế nào để tích tụ được sinh khí, đưa sinh khí trở về với hài cốt.
Thuyết phong thủy cho rằng, muốn đưa sinh khí trở về với hài cốt, được tích tụ và duy trì lâu dài thì phải biết chọn đất mai táng.
(Theo Lyhocdongphuong)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét