Tập ngáp, tập nghiến răng, tập nhai... đá sỏi
Mỗi một bài quyền hay những môn công
phu đặc dị đều là sự khổ luyện, giờ nghĩ lại, nhiều lúc võ sư Thắng cũng
thấy nổi da gà. Thiết xa chưởng là một ví dụ. Cha ông đưa cho ông 12
cây đũa thẳng tắp, được ông tự vót từ thân tre già. Tháng đầu tiên, bằng
tay không, một chưởng, ông phải cắm ngập chiếc đũa đó xuống nền đất
cứng.
Võ sư Văn Thắng kể, sợ hãi nhất là
tháng đầu tiên. Nếu vận khí không tốt thì chiếc đũa không những không
cắm xuống đất mà còn xuyên ngược vào tay mình. Tháng thứ hai, vẫn một
chưởng nhưng phải cắm liền lúc 2 chiếc đũa. Tháng thứ ba là 3 chiếc, đến
tháng 12 thì cả 12 chiếc phải cắm được ngập thân trong lòng đất.
Thiết xa chưởng của võ sư Thắng bây
giờ có lẽ chẳng ai bì kịp. Đã rất nhiều lần ông kê bàn tay của mình trên
nền nhà để mọi người thẳng tay cầm vồ gỗ mà nện thoả sức chẳng khác nào
đưa tay vào cối để giã, trong khi ông vẫn đang tươi cười nói chuyện.
Từ trước đến giờ, làng võ vẫn thừa
nhận, khẩu lợi công của Thăng Long võ đạo là thiên hạ vô song. Võ sư
Thắng bảo, chính bởi luyện môn công phu đặc dị này mà hàm răng trên của
ông đã mòn vẹt, thành hình vòng cung trông rất khác người.
Theo võ sư Thắng, luyện khẩu lợi công
đòi hỏi người tập luyện phải có lòng kiên nhẫn, và một quyết tâm bền
bỉ, sắt đá. Ban đầu, người học chỉ tập mỗi động tác... ngáp. Một ngày cứ
thế ngồi ngáp đến cả vạn lần. Sau tập ngáp là tập nghiến răng. Tư thế
nào thì cũng chỉ chú tâm vào việc... day “bộ gặm nhấm” ấy.
Sau động tác đó, người luyện chuyển
sang ngậm sỏi, nhá sỏi. Khi răng, hàm đã cứng, đã có lực thì chuyển sang
nâng, nhấc, kéo những vật nặng. Ban đầu thì nhấc những túi cát nặng
chừng 10 kg, sau đó tăng dần... thành chiếc cối đá nặng đến nửa tạ.
Có thể nhai vỡ liền lúc hàng trăm cốc thuỷ tinh
Trước đây, năm 1989, Liên hoan võ
thuật cổ truyền toàn quốc, võ sư Thắng khi đó nặng chỉ 52 kg nhưng đã
dùng khẩu lợi công nhấc cả chiếc bàn với đỉnh đồng, nến, hạc, kiếm, ảnh
Đạt Ma Sư tổ... nặng đến xấp xỉ 80 kg. Sau mấy chục năm tu luyện, bây
giờ, khẩu lợi công của võ sư Thắng đã đạt tới mức thượng thừa. Ông bảo,
với hàm răng thép của mình, ông có thể nhai vỡ liền lúc mấy trăm chiếc
cốc thuỷ tinh.
Bởi là môn phái có những công phu dị
thường nên rất nhiều lần Thăng Long võ đạo được Liên đoàn Võ thuật cổ
truyền Hà Nội mời đi biểu diễn giao lưu với các đơn vị khác.
Võ sư Thắng bảo, đến giờ ông vẫn còn
ấn tượng với lần lên Hoà Bình biểu diễn khí công cho các công nhân của
Nhà máy Thuỷ điện sông Đà xem. Sở dĩ ông nhớ lần trổ tài kinh hồn ấy là
bởi, khi về, ông đã bị họ hàng mắng cho một trận te tua. Ai cũng bảo,
ông học lắm rửng mỡ, đùa với chính mạng sống của mình.
Ông kể, lần ấy, bởi được báo hơi
muộn, chưa kịp chuẩn bị tiết mục gì lạ nên ông đành chọn môn khí công
chịu lực. Vật dụng để biểu diễn là khối bê tông nặng gần 3 tạ, ông mượn
tạm từ bể nước của khu tập thể gần nhà mình.
Tại công trường, khi các công nhân đã
quây quần đông đủ, sau khi phô diễn những bài quyền cước đẹp tựa phượng
múa, rồng bay thì tiết mục khí công chịu lực mở màn.
Vị võ sư thân thể gầy nhẳng như que
củi vận khí nằm im trên nền gạch. Khối bê tông 3 tạ được cần trục đưa
tới, từ từ đặt nên người ông. Mọi người nín thở sợ hãi. Khi khối bê tông
đã yên vị thì hai lực sĩ hai bên, mím môi mím lợi dùng búa tạ, nhè khối
bê tông mà quai thật lực.
Quai sã cánh tay mà khối bê tông
không chịu vỡ, người võ sĩ nằm dưới vẫn cứ nằm im thin thít, chẳng chút
chau mày. Không tin vào mắt mình, hai chuyên gia Liên Xô lực lưỡng nhảy
vào, giằng lấy búa, đập tiếp. Lại một thôi một hồi những tiếng búa chan
chát vang lên, nhưng khối bê tông vẫn trơ trơ.
Người nằm dưới thì vẫn nét mặt thản
nhiên như đang nằm ngẫm nghĩ điều gì mông lung lắm. Mỏi tay, hai chuyên
gia đành buông búa, trầm trồ thán phục. Khi khối bê tông được nhấc ra,
mọi người đã ùa vào sờ sờ nắn nắn khắp người vị võ sư tài giỏi. Họ ngạc
nhiên bởi không hiểu thân hình vị võ sư được “kết cấu” bằng gì!?
Xuất chiêu vì... chiếc săm xe đạp
Trong suốt cả đời luyện võ, có hai lần ông cực chẳng đã phải đại phá... “xã hội đen”.
Lần thứ nhất xảy ra cách đây đã hơn
20 năm. Chiều ấy, bởi vợ đang mang bầu, sắp sinh, ông đạp xe lên bờ hồ
Hoàn Kiếm đón. Qua ngã tư Tràng Tiền, chẳng hiểu thế nào xe của vợ chồng
ông bị xịt lốp. Thấy thế, toán sửa xe, toàn những tay thanh niên, mặt
mày bặm trợn ở gần đó đã lôi xềnh xệch xe của ông vào đòi sửa.
Thử săm, một gã bảo, bị thủng 3 lỗ
lớn, phải vá thì mới đi được. Vá xong, trả tiền, ông đã giật mình hốt
hoảng khi gã đó phát giá bằng đúng nửa tháng lương bác sĩ của mình.
Biết đã gặp bọn xấu bắt chẹt khách
nhưng ông từ tốn xin chúng giảm giá, nhưng dù trình bày thế nào thì
chúng cũng chẳng chịu nghe, thậm chí, còn hùng hổ đe dọa. Cực chẳng đã
ông đành bảo vợ ở lại, để mình chạy bộ về nhà lấy tiền.
Rửa tay nhờ chậu nước thử săm xe, ông
đã tá hoả khi phát hiện, trong chậu nước đục ngầu có một miếng cao su,
được cắm những chiếc đinh nhọn hoắt. Thảo nào, khi nãy, xe của ông bị
hết hơi rất chậm mà khi thử đã có đến ba nốt thủng. Cầm miếng cao su cắm
đinh ấy, ông quyết định vạch mặt quân gian trá. Bị lật mặt, đám thợ sửa
xe sửng cồ, chúng đè ngửa xe ông ra, tháo lấy săm và cắt nát tươm. “Xử
lý” song cái săm, thằng cầm búa, đứa cầm kéo đòi tính sổ “vợ chồng thằng
nhiều chuyện”. Uất ức, ông quyết định dạy cho bọn chúng một bài học nhớ
đời. Nói thầm với vợ tạm lánh sang bên kia đường, ông ra tay.
Lúc này, dân đi đường túm lại rất
đông, ai cũng lo cho chàng thanh niên mảnh khảnh, nhưng sợ nên chẳng ai
dám can ngăn. Thấy vợ đã ra khỏi “vùng nguy hiểm” ông xuất chiêu luôn.
Bốn năm tên đồng loạt lao vào nhưng chỉ trong chớp mắt, đứa thì ngã sõng
xoài dưới cống, đứa thì lộn lên hè kêu la thảm thiết.
Thấy chiến hữu đều bị hạ đo ván một
cách khó hiểu, có tên từ phía sau, chực vung búa lên đánh lén. Thấy mọi
người chỉ, ông quay phắt lại. Gặp ánh mắt sắc lẹm của ông, tên này chân
tay bủn rủn. Buông “vũ khí” trên tay, hắn co cẳng chạy.
Thấy ông ra tay ngoạn mục, dân bên
đường đồng loạt vỗ tay thán thưởng. Sau này, những người dân quanh đó
nói bọn chúng đều là những phần tử “thương tích đầy mình”.
3 trận chiến – 1 kẻ thù
Lần ra tay thứ hai, ông bảo, đó là
cuộc chiến dai dẳng, khó chịu. Mở lớp dạy võ tại nhà (phố Hồng Mai) ông
luôn bị đám đầu gấu ở quanh khu vực đó quấy nhiễu. Môn đệ của ông liên
tục bị chặn đường xin đểu, lúc thì lại bị mất đồ xe máy.
Một hôm, có môn sinh báo mất cốp xe,
bực mình, ông liền đi gặp mấy tên lưu manh ấy để “làm cho ra nhẽ”. Gặp
nhau ở quán nước, hỏi thì thằng nào thằng ấy đều chối đây đẩy. Biết có
hỏi nữa cũng chẳng được gì, thất vọng, ông đứng dậy ra về. Để răn đe
chúng, khi đứng dậy, tiện tay, ông đã vỗ luôn một chưởng vào bức tường
rào gần ấy. Cú đòn răn đe ấy đã làm bức tường sụt một mảng lớn. Sau đấy
vài hôm, đám lưu manh bị công an bắt.
Tại cơ quan công an, chúng đã khai
nhận toàn bộ hành vi phạm tội của mình, trong đó có cả việc “nhảy đồ” ở
lò võ của võ sư Thắng. Bị phạt tù, chúng uất ức, cho rằng chính vị võ sư
là người tố giác hành vi phạm tội của mình. Chúng nung nấu ý định trả
thù.
Năm 1987, sau khi thụ án 2 năm, mấy
tên trong băng nhóm đó mãn hạn. Về nhà, chúng tuyên bố, việc đầu tiên để
“làm lại cuộc đời” là tìm “gã” võ sư đáng ghét để rửa hận. Võ sư Thắng
kể, sáng ấy, đang ngồi ăn phở ở đầu phố thì thấy chúng chừng 7, 8 tên,
lăm lăm trên tay “hàng lạnh”, hùng hổ kéo nhau vào quán.
Biết chúng kiếm mình gây sự, ông
chuyển lại tư thế ngồi, quay lưng vào tường và vẫn đủng đỉnh ăn như
không có chuyện gì. Liếc thấy có tên lao vào, ông đứng phắt dậy,
tay trái gạt chiếc chai hắn đang nện tới, tay phải dùng đũa dứ ngay
trước mặt. Có lẽ biết nếu ông xuống tay thì đôi mắt của mình coi như
hỏng, tên này sợ hãi đẩy đồng bọn lùi ra. Ông cũng thủ thế từ từ bước ra
ngoài. Biết không thể đánh trực diện ông, chúng cũng nháy nhau giải
tán.
Đêm ấy, kéo thêm cả chục tên lưu manh
nữa, chúng đến thẳng cửa nhà ông chửi bới om xòm. Không thể lảng tránh,
một mình ông xách kiếm mở cửa bước ra. Thanh kiếm sáng loáng trên tay,
ông cứ thế múa vun vút. Nhìn sắc mặt, nghĩ là ông không dọa nên chẳng
đứa nào dám xông vào ẩu đả.
Công an ập đến, tất thảy được đưa về
phường. Tưởng sau lần ấy, chúng thôi giở thói du côn, ỷ đông hiếp yếu,
nào ngờ, chúng vẫn tuyên bố, gặp ông ở đâu là đánh chết luôn ở đó. Và,
đã vài lần chúng dao búa phục ông ở cổng bệnh viện nhưng được mọi người
báo, ông đều lánh mặt an toàn.
Thấy không đánh thì không yên nên một
buổi đi làm về, ông quyết định ra đòn. Hôm ấy, biết chúng tụ tập phục
mình ở cổng bệnh viện, ông gửi lại xe và chiếc cặp da trên tay, ông
thủng thẳng rảo bộ về nhà. Thế nhưng, vừa ra đến cổng, đám lưu manh trên
đã ập tới. Chẳng nói thêm gì nữa, ông xuất đòn luôn. Như con thiêu
thân, lần lượt cả 4 tên đều bị ông hạ đo ván. Sau trận ấy thì ông đã
bình yên vô sự. Sau này, gặp lại ông, chúng vẫn rối rít gọi ông là “đại
ca”, còn cảm ơn vì hôm ấy, ông đã nương tay, ra đòn chưa hết sức!
Nội công bí kíp của Thăng Long võ đạo
bây giờ đã nổi như cồn. Các võ sinh đến theo học ngày một đông. Võ sư
Thắng bảo, bây giờ, môn phái ông đã có trên 2.000 môn sinh. Bởi là một
bác sĩ, nên ông muốn dùng chính nội công lừng danh của môn phái vào việc
cứu người. Khí công trị liệu, ấy là một sở trường của Thăng Long võ
đạo, hiện đang được rất nhiều bệnh nhân ở Hà Nội theo học để tự cứu
mình.
Kỷ luật nghiêm ngặt
Theo
võ sư Thắng, khi sáng lập môn phái Thăng Long võ đạo, cụ thân sinh của
ông luôn hướng các môn đồ vào kỉ luật nghiêm ngặt, thậm chí có phần hơi
khắc nghiệt. Truyền thống ấy vẫn được ông và các môn sinh sau này kế
thừa.
Lý
do của sự nghiêm ngặt ấy phần vì tinh thần võ đạo, học võ là để rèn
luyện thân thể, không phải dùng để đánh người. Một lý do nữa là công phu
của Thăng Long võ đạo có tính bạo liệt, khi ra đòn là ngay tức thì đả
thương đối thủ.
|
http://giaoduc.net.vn/xa-hoi/40-tin-nong/5453-cao-th-vo-vit-hai-ln-i-pha-xa-hi-en-k-iv.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét